Hẹn hò ai nên là người trả tiền vẫn câu chuyện bình cũ rượi mới
Hôm nay mình lướt facebook lại thấy NEU Confessions nói chuyện "Hẹn hò ai nên là người trả tiền" nên viết bài này chia sẽ với mọi người luôn. Thực ra mình quen vài ba cô thôi, nhưng có lẽ toàn cô tốt toàn trành trả tiền với mình, nhưng được cái vốn tính mình có thì mới rủ gái đi không thì ở nhà, nên ai tranh là mình gạt liền không nói nhiều cái kiểu có anh ở đây rồi ấy. Đấy là mình thôi không phải là tất cả, cùng xem những chia sẽ của các bạn trẻ khác nhé
Thật sự thì mình và gấu mình yêu nhau 2 năm, chưa bao giờ mình phải lăn tăn về vấn đề tiền nong.
Hồi đầu mới yêu nhau, mình để gấu trả hết, không có chuyện anh mua vé, em mua bỏng gì cả. Ít tiền thì đi xem fim kiểu ít tiền, mình mang thẻ sinh viên ra cho anh mua 45k 1 vé, bỏng thích ăn thì ra chợ mua túi bỏng 5k. Thích nước thì nhà mình bán nước, đong nước vào chai mang vào balo mang đi uống. Nói chung tất tần tật a trả.
Gấu mình thì thật thà, có chuyện gì cũng kể với mình, anh ấy tâm sự là bạn bè thấy 2 đứa mới yêu nhau, chúng nó hỏi ai trả tiền, anh ngại cho mình nên nói 2 đứa share này kia.
Mình thì thẳng tính, hỏi thẳng luôn :" Có phải anh muốn nhắc tế nhị em không? Em thì thoải mái thôi, tiền em làm thêm dư sức cho em ăn tiêu và bao cả anh. Nhưng em chỉ nói này, anh muốn có người yêu tốt thì phải có đầu tư. Em đang 20 21 tuổi, độ tuổi mà con gái đang ở thời kỳ đẹp nhất. Trong khi thời gian yêu anh em có thể đi dạy kiếm tiền, hoặc đi thả thính a này a kia vừa thoải mái tự do vừa được bao ăn free. Em bỏ bao chi phí cơ hội để yêu anh. Còn anh có ngồi tán mòn mắt cung phụng con này con kia cũng chỉ làm anh zai tốt cả đời cho chúng nó. Em đầu tư quần áo, phấn son, học thức, hi sinh tuổi thanh xuân để yêu anh, còn anh lăn tăn về tình phí 100k 1 tuần, chưa bằng tiền anh đi chơi điện tử và nap game, để yêu em à? Phải chăng bây giờ đồng tiền quyết định được độ thật lòng của người yêu. Anh cứ thử yêu em xem con nào yêu anh thật lòng được hơn em. Hay anh muốn như cô người yêu cũ của anh, đi đâu cũng campuchia chán chê mê mỏi đến lúc anh yêu say đắm rồi cô ta lại khóc lóc , ối giời ơi em vẫn nhớ thương người cũ , chẳng thể yêu anh, thôi mình chia tay... ".
Anh ấy nghe mình nói xong khẳng định chắc nịch a chỉ kể cho mình nghe thôi, còn tiêu tiền cho mình ko bao giờ a tiếc, kể cả a vẫn là sinh viên hay như nào đi nữa.
Mình thì sau đấy cũng không nói gì về chuyện tiền nong nữa. Vì mình muốn dùng hành động để chứng minh...
Hồi yêu gấu mình rồi mình mới biết gấu mình có 1 lô tật xấu, đề đóm, rồi điện tử, rồi nợ đến 20 môn. Chắc học 6 năm mới ra trường, nhà lại nghèo, khôg có tiền đóng tiền học lại nên cứ để thế thôi???
Mình bực lắm, nhưng quyết tâm ko bỏ , vì tính mình cứng, yêu cũng như đầu tư ấy. Đã đầu tư rồi thì mình quyết không bỏ cho đến khi thu được lãi, trừ phi phá sản. Mình cãi nhau hàng tỷ trận với gấu mình vì những tật xấu của anh ấy. Anh ấy được cái rất hiền, rất thật thà, rất ngoan. Những tật xấu kia là do bạn bè rủ rê, chứ anh ấy ko hề nghiện nặng. Mình từng bước từng bước bỏ được cho anh ấy vụ bài bạc đề đóm, game giếc.
Mình lôi số tiền mình tích cóp được ra cho anh vay, bắt anh đóng tiền học lại, số tiền cũng tương đối nhiều đối với sinh viên, nên mình đã cẩn thận viết giấy ghi nợ và quay clip lại :))
Xong đâu đấy mình ép anh học, học ngoại ngữ, học tin học, học kỹ năng sống. Mỗi lần anh vấp ngã gì, mình mắng anh cực thậm tệ, mình ác mồm, ác miệng thật, nhưng phải nói để anh nhận ra cái sai của mình. Mỗi lần mắng thế mình xót xa, khóc lóc đau khổ có khi còn hơn cả Anh, nhưng mình buộc phải làm vì nhà anh nghèo, ko có quyền thế gì, anh lại hiền lành thật thà, cứ ra xã hội là bị người ta bắt nạt, chỉ có học mới giúp cuộc sống của anh khá lên được.
Những ngày đầu yêu nhau anh có đi làm thêm, lương khá, cho mình đi ăn uống bét nhè. Về sau mình bắt anh nghỉ để tập trung học, không có tiền, nên thôi, quy hết về nhà mình ăn, thỉnh thoảng muốn ăn buffe, mình lai gạ anh mua bánh mì không 2k 1 cái về. Anh sẽ làm trứng, khoai tây, xúc xích, lạp sườn này nọ nhà mình có sẵn, ăn giả buffe :)) Được cái anh nấu ăn ngon nên mình thích, vì mình thuộc tuýp người của công việc, không phải kiểu phụ nữ gắn liền với bếp núc.
Sau 2 năm yêu nhau, anh trả nợ được gần hết môn, tưởng phải ở lại trường 2 năm, giờ rút ngắn lại chỉ còn 5 tháng, bằng 1 kì học. Anh đã biết định hướng cho tương lai, có ý chí thật sự của 1 người đàn ông, ko phải cậu sinh viên choai choai 2 năm trước mình gặp hỏi " anh ra trường sẽ làm gì" trả lời " anh không biết " nữa
Giờ anh ko có đồng nào trog túi, 2 đứa vấn yêu nhau vui vẻ. Bạn bè anh cũng chả đứa nào dám hỏi anh đi chơi ai chả tiền nữa.
Người ngoài nhìn vào thấy anh đi với mình đứng lên trả tiền này kia cũng xì xào. Mình thì vốn dĩ kệ thiên hạ, không quan tâm từ lâu rồi. Còn anh thì lúc nào cũng ôm mình nói yêu mình bây giờ là sai lầm lớn nhất của cuộc đời anh, vì lẽ ra yêu sớm hơn mấy năm thì chắc bây giờ anh giàu...
No comments